watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Yêu khi còn sống...

Tôi ngồi vắt vẻo trên tán cây, dùng đôi mắt mơ màng nhìn nhân thế… Người vội ra đi với gió mang theo về nơi đó, Những con đường đôi ta cùng chung bước Có mây bay thật nhẹ, có đôi chân em gầy Dường như có nắng lên sau hàng cây Tối. Đêm trong lành hơn với thứ ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường. Một tuần nay trời mưa không ngớt, mưa kéo dài từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối. Lê thê. Ướt át. Rả rích tiếng mưa cho lòng người nhộn nhạo. Đêm nay, con đường ấy không có mưa, chỉ có gió. Gió thổi bay những tán lá vàng cuối mùa. Cô gái ấy lại tới. Vẫn bó hoa cúc vàng, vẫn bộ áo quần màu đen cài hoa trắng… cô gái ấy đem theo bóng tối thê lương cho ánh sáng mỏng manh nơi phố nhỏ, thứ ánh sáng nhạt nhẽo đến vô vị. Đặt bó hoa gọn gàng trên một góc đường sát vỉa hè, cô gái lại như cũ, ngồi bó gối, chờ đợi. Tôi không biết cô chờ đợi ai, chờ điều gì, nhưng vẫn biết là cô đang đợi. Bởi vì… hễ một chiếc xe vụt chạy qua, cô ngước mắt lên nhìn theo cho đến khi đôi mắt ấy lại ngơ ngác rụt ánh nhìn lại, vô hồn nhìn vào khoảnh đường trống trước mắt. Cô gái ấy xuất hiện cùng với mưa, đợt mưa kì lạ trút xuống con phố nhỏ. Cô ngồi bó gối trên vỉa hè, bàn tay giữ lấy trái tim, dường như cô đang đau, nỗi đau cồn cào trong sự giằng xé khiến cô chao đảo và mỏi mệt … Quân chết rồi, người yêu cô, chồng sắp cưới của cô… đã chết… tại nơi bó hoa cúc vàng nằm chỏng chơ trên mặt đường nhẵn nhụi, một tuần trước, tai nạn đã cướp mất người ấy. ******* Ráng chiều vàng nhạt phủ khắp cánh đồng hoa. Một cô bé lẽo đẽo chạy theo một cậu bé. “Sao nhóc cứ theo anh thế.” Cậu nhóc vẫn chạy và cất tiếng hỏi lớn. “ Vì em thích thế” “Chiều rồi. về nhà đi kẻo bố mẹ mong” “Em không có bố mẹ!” Bước chân cậu bé khựng lại, vẫn không ngoảnh đầu lại, bước chân không còn nhanh nữa mà chầm chậm như chờ đợi cô bé đuổi kịp mình. “ Thế em ở với ai?”. “Bà em.” “Thế thì về nhanh kẻo bà mong.” Cậu bé đẩy nhanh bước chân rồi vụt chạy đi. “Ơ. Anh ơi. Đợi em với.” “Về đi”. Cậu bé nói vọng lại khi đã đi xa. “Anh ơi!”- cô bé nhìn theo bóng cậu bé khuất dần mà bật khóc lớn. ………. Sáng. Ngôi nhà cách nơi cô gái kì lạ xuất hiện không xa vẫn im ỉm đóng cửa. Ngôi nhà ấy chưa ai từng bén mảng đến dù nó nằm hiện diện ngay trước mắt. Dạo gần đây, tôi bắt gặp cái cảnh chiếc cửa sổ mở toang vào lúc sáng sớm, rồi tôi nhìn thấy một chàng trai, trong chiếc áo sơ mi trắng, sáng lên theo ánh nắng rọi vào phòng, chàng trai lười nhác ngồi tựa vào bậu cửa sổ. Tinh khiết làm sao! Rạng rỡ làm sao! Chàng trai ấy kéo bình minh đến cho góc phố dường như còn say sưa trong giấc ngủ ngọt ngào. Xuyên qua khu vườn trước mắt, chàng trai trẻ bần thần nhìn ra đường, đắm chìm vào suy nghĩ miên man. Có đôi lúc, ánh mắt bất chợt dừng lại ở một thứ gì đó trên đường và cậu lại chìm vào mông lung. Một chàng trai kỳ lạ! *********** Một chiều đầy nắng khác… “Này nhóc, sao chiều nào cũng thấy ra đây thế hả?” “Ơ. Đây là chỗ chung mà.”- Cô nhóc đưa đôi mắt tròn xoe lên nhìn cậu bé cao hơn mình một cái đầu. “ Không đi học hả?” Cô bé không trả lời mà chăm chú nhìn vào hộp màu trong tay cậu bé. Một chút ánh sáng lóe lên trong mắt cô nhóc, thứ ánh sáng khát khao: “ Anh dạy cho em vẽ được không?” Không hiểu sao khi nhìn thấy thứ ánh sáng lóe lên trong mắt cô nhóc, cậu bé lại dễ dàng mủi lòng đến như thế: “Được thôi!” ********* Tối. Phố lại mưa nữa rồi, mới nổi gió một lúc, trời lại mưa. Trong cơn mưa xối xả như trút, bóng cô gái yếu ớt và mỏng manh đến vỡ tan. Cô lại tiếp tục thu mình trong vòng tay gầy. Mênh mang trong màn đêm không đợi mong Chỉ có cô đơn mình em và màn đêm buốt giá! Giật mình em thấy nhớ môi anh ngọt ngào, nhớ tay anh dịu dàng… Thy nghe văng vẳng bên tai lời bài hát mà ngày xưa cô hay nghe khi bên Quân, cô thích giai điệu bài hát, lời bài hát chẳng có gì khiến cô thấy chán ghét, cô thích những bài hát như thế, nhưng giờ, cô lại chán ghét nó. Vì sao nó lại đúng cho cô lúc này như thế chứ! Đúng một ngày trước ngày cưới, một cú điện thoại bất ngờ báo cho cô thông tin khủng khiếp. Cô chạy chân trần trên phố, mặc kệ đá vụn trên đường, mặc kệ những tiếng chửi bới của những người lỡ bị cô đụng phải, cô chạy ào lên phố, phố nhỏ ồn ào bởi vòng vây bao xiết lấy hiện trường vụ tai nạn. Máu nhuốm đỏ cả một góc đường. Và cô đã nhìn thấy, cách vũng máu không xa, một xác người được trùm bằng tấm vải trắng, thứ màu tang tóc đến rợn người. Tấm vải trắng loang lổ máu, đỏ tươi. Cô kinh hoàng lao đến, run run lật một góc tấm vải. Cô đã hy vọng biết bao, hy vọng dưới tấm khăn không phải là người ấy. Khuôn mặt nát bấy, đặc sệt bởi máu, cô đưa tay ra vuốt lấy máu me trên khuôn mặt, cô muốn nhìn thấy mặt anh, muốn thấy một anh hoàn chỉnh chứ không phải là máu. Nhưng khuôn mặt anh, dù méo mó, dù biến dạng, cô vẫn phải đau đớn mà chấp nhận sự thật: đó là anh. Trái tim cô thắt lại đau xót, miệng cô gào thét tên người yêu, cô hoảng loạn ôm lấy xác anh. Anh trong vòng tay cô, gầy gầy, chiếc áo sơ mi trắng rách thành những vết rạch kỳ dị, cô nghe hơi thở mình yếu ớt. Không thể chịu đựng được nữa! Cô gục đầu vào xác người yêu rồi lịm dần. Một giọt nước mắt rơi từ hàng mi đẫm lệ lăn dài trên má… ********** Vẫn một chiều đầy nắng, cánh đồng hoa cỏ dại rực rỡ hơn bao giờ hết. Trên cánh đồng ấy, một con đường mòn nhỏ chen giữa những đám cỏ hoang đã thành hình. “Thy, nhanh lên, em lề mề quá đấy!” “Này anh, đừng ỷ mình chân dài mà bắt nạt em nha!” “Ai bảo em không ăn cho chóng lớn.” Quân đứng lại giữa con đường mòn chờ đợi Thy lọ mọ đi sau, trong tay cô nàng, đống bút giấy, lọ màu lỉnh kỉnh cứ chực tuột ra khỏi tay. “Cẩn thận, rớt mất cái bút rồi kìa!” Quân quay lại nhặt bút giùm Thy trong khi cô nàng mếu mặt vì đám màu nước cứ chực chờ có cơ hội là đổ ngay ra cái áo cô đang mặc. “Đã nói đưa anh một nửa rồi mà cứ muốn ôm một mình!” “Em thương anh vác hai cái khung nặng nên mới ôm đồm như thế chứ”- Thy chun chun mũi rất đáng yêu. Quân nhéo yêu cái mũi Thy một cái rồi cười xòa. Hai người lại tiếp tục hành trình sau khi Thy đồng ý chia một nửa đống đồ cho Quân. Ánh nắng chiều khanh khách, tinh nghịch nhảy múa theo bóng dáng hai người trên cánh đồng hoa. …………………………….Trang sau

Trở về blog
Danh sách bình luận

Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 43 Tổng số: 1238072