watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Yêu khi còn sống... 2

Sáng.
Chàng trai lười nhác tựa trên bậu cửa sổ, nhìn ra đường. Trên đường, những dòng xe nối đuôi nhau thành những dải màu nối tiếp. Một nỗi hoảng sợ mơ hồ chảy qua suy nghĩ, hôm qua cậu mơ, giấc mơ thật đến lạ kì, ám ảnh bám lấy cậu khiến cậu sợ hãi. Chống chếnh! Đôi mắt của cô gái ấy, đôi mắt đen láy, sâu thẳm đến mê hoặc lòng người, đôi mắt mà chỉ khoảnh khắc cậu- trong tích tắc chiếc xe lao tới mới được nhìn thấy nó.
Cậu bất chợt bị thu hút bởi bó hoa vàng nằm bình yên trên góc đường phía đối diện. Vẫn như hôm qua, hôm trước, hôm trước nữa, có lẽ là một tuần, ngày nào cậu cũng thấy bó hoa nằm trên góc đường, bó hoa tĩnh nhưng cậu thấy xao động. Bó hoa khiến cậu ray rứt, miên man đắm chìm trong nó và dường như cậu nghe tiếng thì thầm từ sâu thẳm đáy lòng mình. Nhưng chưa hề, chưa bao giờ cậu nghe và hiểu hết tiếng thì thầm ấy.
Cậu không thể đi lại, cậu chán cảm giác như bây giờ, không biết mình là ai, không nhớ một điều gì hết. Việc cậu có thể làm là ngồi lên bậu cửa sổ kê ngang với chiếc giường cậu nằm để thỏa mãn
việc nhìn ra cuộc sống bên ngoài.
“Tại sao trên đường luôn có một bó hoa?”
******************
Một tuần sau… vẫn bó hoa cúc nằm
chỏng chơ trên đường. 5h sáng, lao công dọn vệ sinh đường phố xuất hiện, họ hiểu ý nghĩa của những bó hoa, nhưng nhiệm vụ của họ là vứt bó hoa vào thùng rác chứ không phải là nâng niu nó.
Một tháng sau… bó hoa cúc vẫn tỏa ánh vàng rạng rỡ so vai với ánh đèn đường. Gió thổi lay những cánh hoa yếu ớt.
Ngôi nhà kỳ lạ vẫn đều đặn mở cửa sổ vào buổi sáng đón ánh nắng bình minh và đóng lại khi ánh mặt trời khuất bóng.
Tuyệt nhiên, nó chưa bao giờ mở vào buổi tối.


Bốn chín ngày sau….
Thy chọn những bông hoa cúc vàng trong tiệm rồi lái xe ra cánh đồng ngày xưa cô và Quân hay đến, hái vài bông hoa cỏ dại, bó vào cùng những bông hoa cúc. Bó hoa khác hẳn với những bó hoa cúc mà những ngày qua cô vẫn đều đặn đặt chúng trên góc đường nơi anh ra đi.

Đúng 8h tối, Thy đến nơi Quân chết, đặt bó hoa gọn gàng trên lòng đường và định bụng ngồi ở đó đến khi cô có thể nguôi bớt nỗi nhớ anh, cô sẽ về. Khi anh còn sống, anh là chàng trai được nhiều cô gái theo đuổi, trong đó có những cô chắc chắn còn xinh hơn cô nhiều. Cô nghĩ, có lẽ trên thiên đường, anh được hâm mộ lắm. Cô sợ, sợ anh sẽ quên cô. À không, không đâu, như cái cách cô vẫn tin vào tình yêu của anh dành cho cô, anh không thể quên cô được.


Người vội ra đi mãi mãi nơi đây mình em hát.

Hát một mình khi anh thật xa quá

Tình anh xa mãi quá xa

Mình em với tiếng đêm thở dài, ướt giấc mơ gầy…



Cánh cửa sổ căn nhà kỳ lạ bất ngờ mở toang, chàng trai lại ngồi tựa vào bậu cửa sổ, đón nhận bóng tối, bóng tối chứ không là bình minh, điều đặc biệt nhất mà một năm qua chưa hề xảy ra lại xảy ra vào lúc này.
Nhạc bài hát vẫn văng vẳng vang, như một giai điệu dai dẳng, rất khẽ, rất nhẹ.
Dường như chàng trai đang chạm vào một thứ gì đó…


Chàng trai ôm lấy đầu, dường như cậu đang ngập chìm trong thứ ký ức rối rắm, chắp nối rồi lại vỡ tan, để rồi lại xoắn quyện vào nhau bằng thứ tình cảm khiến cả bộ não như bị điều khiển, cô gái
ấy có mối liên kết nào đó trong mớ bòng bong… ký ức cậu phải nhớ.

Cánh đồng nhẹ lay động trong gió, nụ cười tràn ngập trên cánh đồng.
“Thy, làm vợ anh nhé!”
Ráng vàng chưa tan của ánh chiều rọi lên khuôn mặt cô gái khẽ nhảy nhót tinh nghịch. Hạnh phúc không giấu được trong đôi mắt anh khi cô gái thẹn thùng gục đầu vào vai anh thỏ thẻ:
“Anh không thấy thiệt thòi khi lấy một cô gái như em chứ?”.
“Không! Lấy em là vinh dự của anh trong cuộc đời này. Trả lời đi Thy. Làm vợ anh nhé?”
“uhm!”
Không, cô ta là ai, là ai?

Giật mình em thấy nhớ môi anh ngọt ngào,

nhớ tay anh dịu dàng, nhớ yêu thương ngày xưa…

bật khóc cho vơi thương nhớ…


Đau đớn như xé toạc bộ não, cậu không thể chịu đựng nổi nữa. Chống chếnh. Ám ảnh. Lại là đôi mắt ấy, đôi mắt của cô gái trong giấc mơ, đôi mắt đen láy, sâu thẳm đến mê hoặc lòng người.
“Thy! Thy!”
Cô gái đó… là Thy.
Trời rền một tiếng sấm vang, mưa ào ào trút xuống như thác, nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Quân lao một mạch ra cổng, bộ não điều khiển anh, đôi chân líu ríu chạy, đôi mắt tự động rơi những giọt nước mắt.
Ký ức! đã quay trở lại.


Thy ngồi co ro trong màn mưa trắng xóa, bướng bỉnh thách thức ông trời. Sao cô lại ngu ngốc như thế chứ. Quân muốn lao đến ôm xiết lấy cô gái bé nhỏ ấy, bản năng trỗi dậy, bản năng che chở. Anh muốn bảo vệ, anh muốn tình yêu của mình hòa cùng tình yêu của Thy dành cho mình.
“Thy! Anh đã trở về.”
Thy đứng bật dậy, dường như cô nghe thấy ai đó đang gọi mình. Dường như Quân đang gọi cô, tiếng Quân, đó là tiếng của Quân.
Quân đứng sững lại giữa màn mưa, hạnh phúc chờ đợi khoảnh khắc Thy quay lại và nhìn thấy mình. Thy đang dùng đôi mắt để tìm kiếm, sẽ rất nhanh thôi, chỉ cần quay lưng lại, cô sẽ nhìn thấy anh.


Thy đang tiến về phía anh, gương mặt cô ướt nhoẹt, có cả mưa, có cả nước mắt.
Chầm chậm.
Thời gian như đứng yên.
Mưa gió lặng dần.
Thy nở nụ cười, một nụ cười rực rỡ đến thê lương, nụ cười trên gương mặt nhạt nhoà nước.
Còn 5 buớc chân
3 bước
1 bước chân.
Quân kích động đưa bàn tay lên muốn gạt đi đám tóc loà xoà trên mặt Thy, hơn tất cả anh muốn chạm vào khuôn mặt người con gái anh yêu ngay lúc này.
Nhưng. Bàn tay giơ lên không trung rồi... không chạm vào một thứ gì cả. Anh ngỡ mình ảo giác. Nhưng không, Thy xuyên qua anh, xuyên qua chứ không phải là bước qua nếu như Thy ghét anh mà bỏ đi.
"Thy!..."- Tiếng nói phát ra từ thanh quản khô đắng.
Ngỡ ngàng. Anh đứng chôn chân dưới đất nhìn bóng lưng người con gái khuất dần trong mưa và bóng tối.
Thì ra... anh là một linh hồn!






######0.0##########

Tích tắc sau 1 giây, ta đã là người chết. Sống: luyến tiếc gì nữa khi chỉ còn là linh hồn.
Vậy thì tại sao ta không yêu nhiều hơn khi ta còn sống!
***********


Chậc chậc, tôi lắc đầu cho khuôn mặt sững sờ của cậu ta. Dù vô tình, nhưng tôi phải rước cậu ta đi thôi, thiên đường mở lối cho những linh hồn lương thiện.

Vài ngày sau, tôi lại dẫn thêm một linh hồn nữa cũng từ góc đường này lên thiên đường.
Đó là một cô gái. Khi tôi dẫn cô ta đi, xác cô tựa vào góc tường trong mưa thật lạnh lẽo
còn linh hồn cô lại nở nụ cười mãn nguyện./.

Trở về blog
Danh sách bình luận
[2013-04-25 20:23] Ngok_ngok:

Suc mah tjh ju tkat mah ljet

[2012-06-08 08:55] thespent:

khj iu nhau,chja lja va rot cuc cug tjm thay nhau.do la tjh iu chag?

[2012-05-01 13:34] anhduy:

ông là aj,ông làm đjều đó ông dc j? ông là nguờj tốt hay kẽ xấu?.

[2012-06-08 08:56] thespent:

toj thay mug cho ho!


Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 19 Tổng số: 1238048