watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Gặp lại

Tay bấu chặt lấy ngực rắn rỏi, thơm ấm, quanh quất mùi Acqua Di Gio mà hẳn là một thời gian rất lâu rồi cô mới được cảm thấy. Người ta bảo perfume lên da mỗi người sẽ có một hương vị đặc trưng. Có một mùi thơm cô ấp ủ, mong đợi, tin tưởng mà An nghĩ là cô sẽ lưu giữ mùi hương ấy trong tiềm thức, nơi mà thời gian sẽ không bào giờ làm phai nhạt. Và bây giờ thì cái mùi đặc trưng đó đang quấn lấy cô và cả mọi giác quan trên cơ thể cô đang chìm trong biển ảo giác nhưng hoàn toàn thật, hoàn toàn sống động này.

You could be a sweet dream, or beautiful nightmare, either way I don’t wanna wake up from you..


5 giờ trước
Chuông điện thoại reo
- Alo
- Ra ngoài cửa đi, gặp nhau chút nhe
Giọng nói, rất quen. Số điện thoại, rất lạ. Một chốc bất ngờ, lịm đi và cái giọng nói kia bỗng tan hẳn vào không gian vắng lặng, chỉ vang vọng tiếng piano của You are my everything. Bỗng An có cảm giác rằng hôm nay là một ngày rất đặc biệt, hay rất kì quái. Theo đuổi sự háo hức đang lớn dần với tốc độ ánh sáng, và hàng ngàn câu hỏi hiện ra. Ai? Xuất hiện vào lúc này? Không lẽ lại là…? An đặt con mèo xuống nhà, vuốt âu yếm rồi chạy vội ra cửa…
- Tóc dài ra nhiều ghê nhỉ!

…là Ken. An đứng sững 2 giây, hết trố ra, rùi lại nheo mắt nhìn tên con trai đang đứng trước cửa nhà mình. Trái tim cô như chững lại, bối rối và bàng hoàng. Máu chảy vội như thể phải chảy cho kịp nhịp đập gấp gáp của quả tim, cho kịp nhịp với không gian lúc này, vội vàng quá đỗi rồi bất ngờ lắng lại. Hàng ngàn hình ảnh, hàng ngàn lần giọng nói ấy ào ạt ùa vào lòng, chiếm lĩnh toàn bộ cô gái bé nhỏ là khoảng không trước mặt, lạnh đến run, nhưng ấm đến trào nước mắt.
- Lâu quá không gặp đẹp trai ra nên An nhìn không ra hả.
Rồi lại cười hô hố.
An nhìn Ken, cười như thể trời đầy nắng. Là nụ cười của Ken tan chảy vào lòng, hoà vào cùng hơi thở của chính An.
Là Ken, đã bao lâu rồi nhỉ, 6 năm rồi. Đã 6 năm rồi. Không hề ngắn ngủi. Đã có lúc, con người này nhạt nhòa đi trong kí ức, như những cơn mưa rào cuốn sạch bụi đường trên mái tóc. Nhưng lúc này, lại rõ mồn một trước mắt An, rất thật, rất sống động, chạm được và cảm nhận được.
..
Mọi con đường đều dẫn ta về bên nhau.
Nơi con đường nhỏ có ánh đèn vàng mệt nhoài.
..
Mùi thơm vẫn quấn lấy cô gái bé nhỏ. Gió lạnh thấm qua da thịt báo hiệu một trận mưa rào đang chực tràn xuống lòng Sài Gòn. Đường phố cuộn mình hối hả, nhịp thở gấp gáp lẩn tìm trốn cơn mưa. Trời xám, đường xám, vạn vật đều xám. Gió cuốn tóc xoã bay lồng lộng. Ken ngần ngừ:
- Chuyển mưa rồi, hay mình trú mưa nha?
- À ừ. Mà thôi đi, Ken cứ chạy đi, bữa nay… An muốn tắm mưa.
- Hì..
-…
Mẩu đối thoại ngắn ngủi, đứt quãng. Có lẽ không gì tốt hơn là lặng im cảm nhận thời tiết đang phô diễn.
Thế rồi trời cũng bắt đầu mưa. Sấm rạch những đường chớp nhoáng gai góc như cành củi khô trên nền trời xám ngoét. Ken vẫn chạy, An ngồi sau lưng anh, khẽ rúc người sau vai, nghe mưa đập vào mặt chan chát. Mùi thơm của Ken giờ đông lại. An nhìn lên. Cả một khoảng trời xám lạnh phía trước mà vai anh chính là khung cửa sổ, cô tựa cằm vào,nhìn ra. Một chỗ dựa vừng vàng, rắn rỏi và êm ấm. đã bao lâu rồi cô đã đánh rơi cảm giác này?
Bất giác cô đưa tay toan quấn lấy anh. Nhưng… An co tay lại, và để vào túi áo khoác. Cô cảm nhận được rằng có một cái gì đó đang đè trên đôi vai và có một cái gì đó đã vuột qua.
Nước mưa trên mặt lạnh buốt. Gió thốc tạt về phía sau.
Ken im lặng. An cũng lặng im.
Và mưa cứ trút…
“Chợt nhận ra em yêu anh như đã yêu, đi gần anh sao em hạnh phúc bao nhiêu..”

An ngồi co ro trong chiếc chăn bông ấm áp, tóc ướt xoã dài trên vai. Mái bết nước co rúm ró để lộ vầng trán trông cô cứ ngô ngố. Ken ngồi đối diện cô, trên tay là li trà mien man khói…
- Đỡ lạnh chưa? – Ken ôn tồn hỏi
- Uh, đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi
- Ken đã bảo trú mưa mà An cứ nằng nặc đòi tắm. Bệnh rồi ai chịu đây hả?
Một sự cảm nhận loá lên trong An, bắt nguồn từ câu nói ngắn củn của anh. Một sự quan tâm mơ hồ như làn khói mỏng trong ly sữa nóng cô đang cầm
- Không bệnh nổi đâu. Hehe Siêu nhân mà!
An cười, rồi cô quay sang khung cửa. trời thì vẫn mưa tầm tã. Cô – An đang ngồi đây. Trong căn phòng của anh. Trong chiếc chăn bông của anh. một sự kì quặc có logic đến mức không thể chịu đựng nổi. Cô biết là mình không thể ngồi nơi đây, không thể đón nhận sự quan tâm này, không thể..
Cái ấm nóng lan ra từ bàn tay Ken đang nhẹ vuốt tóc trên trán cô, dịu dàng và yêu chiều quá đỗi kéo An ra khỏi đám suy nghĩ quấn rối rít trong đầu. Khẽ giật mình, rồi cô cười lảng vảng, lại phóng tầm mắt ra khung cửa sổ đón bầu trời xám ngoét tí tách mưa.
- Mưa dai thế này bao giờ mới tạnh đây không biết..?
- Chỉ một lát thôi mà. Mưa rồi sẽ tạnh thôi. Không có cơn mưa nào rơi mãi mãi hết.
Ken nói, và anh nhìn cô. Trong đáy mắt đó là cả một khoảng không yêu thương lấp loá ẩn hiện, một sự dịu dàng sóng sánh cùng âu yếm.
An lại ngại ngần. cô trốn anh, quay sang thủ thỉ với bầu trời ngoài kia. Cô biết cử chỉ ấy. Cô biết ánh mắt ấy. Cô biết tình cảm ấy. Nó vẫn ở đấy, tròn đầy. Vẫn hiện diện dẫu cô đã đánh lừa bản thân hàng ngàn lần rằng mọi chuyện đã kết thúc; vẫn nguyên vẹn dù dòng thời gian có ma sát đến hao mòn, dù khoảng cách có làm mờ phai.
Anh im lặng, và cô cũng lặng im.
Một lần nữa An biết mình đang phải đối mặt với điều gì, với một cơn mưa rào ướt vai áo, với một mảnh đời khép nép đã từng lùi về phía sau, với một dòng sông cuộc đời cuồn cuộn chảy vào lòng, với một niềm tin mạnh mẽ bỏng rát.
Với một người đàn ông. ..
Một lần nữa, cô lại ở căn phòng này, ngôi nhà này, vị trí này…
Bất chợt, Ken xoay cô lại. Anh đặt lên môi An một nụ hôn mềm mại. Cô trố mắt, và rồi một giây sau, như nắm bắt được điều gì đang diễn ra, An đáp trả nụ hôn của anh.
Ken vùi đầu vào ngực cô, len vào tấm chăn dày kia. Họ vẫn không ngừng hôn nhau. Say đắm, có lúc đến mức rồ dại. Chỉ còn nhịp thở gấp gáp, và nhịp tim đập trong tiếng mưa…

An nằm cạnh Ken, ấp vào vòng tay và khuôn ngực trần của anh. Mùi Acqua Di Gio đã bắt đầu ám ảnh cô dữ dội. Anh khẽ luồn tay vào tóc cô, đen và nồng nàn. Ken nhấm nháp:
- Em sẽ về nhà với anh chứ?
- Nhà? – Cô ngơ ngẩn, và đang dần bắt kịp câu chuyện
- Nhà, ý anh là nhà của chúng ta. Chẳng phải em đã ở đây cạnh anh rồi sao. Anh.. anh chỉ muốn chắc chắn. Em sẽ về nhà với anh, đúng không?
- Em..
Điện thoại An đổ chuông hối hả.
Cô lăn khỏi Ken, với lấy điện thoại
- Àh uh… em đang ở nhà một người bạn. tối về em sẽ gọi cho anh nhé…
- …
Ken nhìn cô. Đau đáu
- Là bạn trai em. – An đáp, gương mặt cô không hề tồn tại chút cảm giác
- …
An mặc quần áo, cô quay lưng về phía Ken. Có một cú nện vừa thụi vào tim cô, kéo cô trở lại với thực tế..Nước mắt chực chờ rơi xuống.
- Anh không còn em sao? – Ken..
- Lúc nào cũng vậy. Lúc nào … anh cũng có em… Àh uh, em sẽ đi taxi về, anh không cần chở em về đâu
An nói rồi đi khỏi cửa.
Ken sững, và run.
Anh đang run vì nước mắt anh sắp trào. Nghèn nghẹn và đắng chát.
Cô đi, còn mình anh với lỗ hổng trống toác như căn phòng. U tịch, và hụt hẫng. Anh đã ở đây, đã cố gắng hết sức, đã quay trở lại, thế nhưng, nhà anh, người con gái của anh, những kỉ niệm của anh, tình cảm của anh.. tất cả chỉ chứa trong một cái khoang trống rỗng và vô tình. Người ta hi vọng quá nhiều, để rồi đây…
- Lúc nào anh cũng có em, bất cứ lúc nào. Xin anh hãy nhớ điều đó…Và em sẽ còn về bên anh…một lần nữa!
Cửa phòng xịch mở, An để lại lời nhắn ngắn gọn của cô rồi nhanh chóng khép cửa.
Ken choàng dậy, phá tung khoảng không hụt hẫng rỗng tuếch. Anh đuổi theo cô hối hả. Cầu thang, cửa.. Anh tin, anh tin vào mình! Anh biết điều đó. .. có lẽ là anh biết rõ điều đó.. cùng cô!
..
Bóng chiếc taxi vừa khuất, mưa ầm ỳ trút. Ken dựa vào cửa, vung tầm mắt ra màn mưa….mọi chuyện vừa xảy ra cứ như một thực tại khác đang song hành trong cuộc đời An, và đang dính líu trầm trọng đến cuộc đời anh.
Ken đã từng nói, Họ là một cặp trời sinh…
Và trời thì đang khóc lóc..
Mưa vẫn ầm ỹ trút
..
Anh khẽ chùi nước mắt đọng trên khoé mi. Anh mỉm cười..
“Cho ta bao nhiêu năm nữa, có lẽ bao nhiêu đây thôi, cho ta.. nhìn thời gian trôi..”

Trở về blog
Danh sách bình luận

Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 41 Tổng số: 1238070