watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Nội y đen (tôn trọng quyền tác giả...)

Tôn trọng quyền tác giả nên mình để nguyên tên truyện

Năm thứ nhất Đại học, tôi gặp chị ấy. Chị ấy hơn tôi hai tuổi và thấp hơn tôi 12 phân. Đấy là vì hôm gặp nhau, chị ấy không đi giầy cao gót mà lại mang một đôi giầy thể thao to đùng. Nhìn chung nhan sắc chị ấy được. Với một thằng con trai mà vốn hiểu biết về tình yêu và giới tính mù tìn tịt như tôi thì một người phụ nữ đẹp là khi họ… Không thiếu bất cứ bộ phân nào trên cơ thể! Và tất nhiên cũng không nên…thừa bất cứ bộ phận nào. Chị ấy chắc chắn không thiếu bất cứ cái gì… ( tôi nghĩ thế!) Giờ ăn trưa. Chị ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lúc đầu rất ngượng nhưng sau đó, lấy hết can đảm, tôi nhìn lại. Và chị ấy cười. Tôi sợ quá vội vàng ngó lơ đi chỗ khác nhưng sau đó lại nhìn về phía chị ấy. Chị ấy vẫn cười, nhưng không phải cười với tôi mà là cười với mấy anh khóa trên ngồi cùng dãy. Tôi xịu mặt, có chút gì thất vọng nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần ngay. Chị ấy không biết tôi, vậy nên nếu chị ấy cười giả lả với tôi rõ ràng chị ấy là một con người dễ dãi. Tôi đi lấy nước ngọt. Lúc mang khay nước qua chỗ chị ấy ngồi, tôi ngó thấy chị ấy đang hí hoáy nhắn tin với ai đó. Tôi cứ cố nán lại, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trên tay chị ấy đến nỗi vấp ngay vào chiêc ghế phía sau. Cốc nước ngọt đổ thẳng vào lưng chị ấy. Tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn tôi. Tôi thì đứng chết trân nhìn chị ấy. Chị ấy nhìn cái cốc trên tay tôi… -Xin lỗi…Xin lỗi chị…Em không để ý! Tôi cuống quýt vơ bừa đống giấy trên mặt bàn và đưa hết chúng lên lau áo cho chị. -Bạn làm cái gì thế….! Chị ấy gắt và tôi ngẩn người dừng lại. Hóa ra trong lúc cuống quýt tôi vô ý kéo tuột cả dây áo trong của chị ấy. Mặt tôi đỏ tưng bừng, toan dùng tay kéo nó lên thì chị ấy đã vội chặn tôi lại. -Tôi không sao! Bạn lui ra kia đi! Vậy là tôi tiu ngỉu đứng lùi lại trong khi chị ấy bước vội vào toa-let. Tôi định chạy theo nhưng sực nhớ ra, người ta không cho con trai lảng vảng ở khu vực Toa-let nữ. Hai mươi phút sau, chị ấy trở lại với một chiếc áo khác. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ chị ấy có phép thuật biến ra một chiếc áo nữa. Chợt để ý ngay cả đồ nội y bên trong của chị ấy cũng đã thay đổi… Rõ ràng chiếc vừa rồi tôi nhìn thấy có màu hồng mà bây giờ đã chuyển sang đen. Chị ấy đúng là có phép thuật. Các anh khoa trên rủ tôi đi hát Karaoke và tăng 2 lại đi uống rượu. Tôi chần chừ nhưng các anh bảo: “Nam Nhi không biết những thú vui như vậy là Hèn!” tôi không muốn là một thằng hèn, vậy nên tôi đồng ý đi hát. Chị ấy cũng đi. Lúc ngồi trong taxi, tôi cứ len lén nhìn trộm chị ấy suốt. Rõ ràng áo ngực của chị ấy màu đen. Cả nhóm thuê một phòng hát. Lúc mở cửa đi vào, chị ấy va nhẹ vào vai tôi. Tôi sợ hãi, tưởng tượng đến cảnh bị chị ấy trừng mắt, quát cho một trận te tua như trước thì chị ấy lại mỉm cười. Chúa ơi, chị ấy cười với tôi. Từ lúc đấy đến lúc chọn bài hát, tâm trí tôi cứ bay lơ lửng. Cả hội hát bài “Cô gái đến từ hôm qua.” Đứa nào cũng lè nhè vì nốc quá nhiều rượu. Chị ấy không uống, còn tôi mải nhìn chị ấy nên cũng không uống. Sau đó, tôi có điện thoại. Là mẹ gọi, tôi vội vã chạy ra ngoài nghe. • Mẹ ạ, con đang đi học nhóm. • Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ về nhà đúng giờ. Tôi bấm nút tắt mà miệng vẫn đắng ngắt vì trót nói dối. Tôi đứng dựa lan can tầng hai, nhìn thành phố trong đêm thật đẹp. Chợt giật mình vì tiếng nói của ai đó: - Nói dối là không tốt nhé….! Chị ấy đứng ngay phía sau tôi, tay cầm một điếu thuốc cháy dở, tay kia cầm một ly vang đã gần cạn. Tôi lúng túng, cầm cái điện thoại loay xoay… - Người yêu bạn mà biết bạn nhậu nhẹt, cô ấy sẽ xé xác bạn ra. -Em chưa có người yêu… - Hahaha- Chị ấy cười- Tin làm sao được! Con trai các bạn thời buổi bây giờ ai mà chẳng nhận mình chưa có người yêu! -Nhưng mà em nói thật… Chẳng hiểu độ thật thà hay nét mặt biểu cảm của tôi nhiều đến mức nào mà sau đó chị ấy thôi không nói gì nữa. Chị ấy nheo nheo mắt nhìn vào cái điện thoại trên tay tôi rồi lại ngước mắt nhìn trời. và chị ấy nốc cạn ly rượu uống dở. Tôi nhăn mặt, có lẽ cuộc điện thoại vừa rồi chị ấy tưởng rằng người yêu gọi cho tôi.Cả hai chúng tôi cứ đứng tha thẩn ngắm trời ngắm đất như vậy. Được một lúc, chị ấy hỏi: -Bạn đã quan hệ bao giờ chưa? Tôi suýt ngã lộn nhào từ ban công xuống vì câu hỏi của chị ấy. Mặt tôi đỏ tưng bừng… • Em chưa có người yêu….- tôi lúng túng thật sự. -Tôi hỏi ‘Bạn quan hệ bao giờ chưa?”, chứ không hỏi “Bạn có người yêu chưa?” • Thì…chưa ạ… Chị ấy dừng lại một chút, nhìn chằm chặp vào tôi rồi bất chợt phá lên cười ha hả. Chị ấy cứ cười suốt, cười suốt cho đến khi mặt tôi nghẹt ra như chiếc bánh đa nhúng nước, chị ấy mới thôi cười. - Hèn gì bạn chưa có người yêu. Tôi nóng mặt. Cái cách nói chuyện và nhận xét của chị ấy chạm vào lòng tự ái của một thằng đàn ông như tôi. Tôi ngó lơ đi hướng khác. Dường như chị ấy cảm nhận được sự khác lạ trong thái độ của tôi. Chị ấy quay sang nhìn tôi, tia nhìn có vẻ nhẹ nhàng và dịu dàng hẳn. Chị ấy vuốt nhẹ vào má tôi rồi tỉnh bơ nói: - Tôi chưa từng gặp một thằng đàn ông nào mà…chưa từng Quan hệ! Tôi há hốc mồm kinh ngạc, nhưng cũng lắp bắp được một câu: -Em cũng chưa từng gặp cô gái nào đã từng…Quan hệ. Kì thực đám bạn gái của tôi hồi phổ thông và năm nhất đại học toàn nhưng Rô-bốt thời hiện đại. Chúng nó nhìn chung ăn mặc không sexy, khô khan và tẻ nhạt, nhìn đã biết trong đầu óc của chúng không bao giờ có chỗ cho những suy nghĩ liều lĩnh và bậy bạ. Ấy thế mà nghe xong câu nói của tôi, chị phá lên cười. Chị cứ cười ngặt nghẽo đến độ điếu thuốc trên tay cháy hết từ lâu. Đêm ấy về phải khó khăn lắm tôi mới ru mình vào giấc ngủ…Không phải tại rượu. Tôi hoàn toàn không uống một giọt rượu nào. Mà tại vì chị ấy. Cái nhìn lạnh lùng nhưng đượm vẻ buồn bã và cách nói chuyện có phần bất cần của chị ấy làm làm đầu óc tôi quay cuồng. Quả thực tôi chưa có người yêu. Tôi cũng chưa đủ can đảm cầm tay bất cứ cô bạn gái nào chứ chưa nói đến việc ...uhm…quan hệ với họ. Sao tôi ghét cái nụ cười giễu cợt của chi ấy đến vậy….! Hình ảnh chiếc áo lót viền đen của chị ấy lại ám ảnh tôi… Bất giác tôi đỏ bừng mặt ngượng nghịu… Nhà trường tổ chức cắm trại vào dịp cuối tuần, địa điểm tự chọn. Khoa tôi lên kế hoạch đi đến vùng núi gần đó. Bây giờ đang là mùa thu nên tiết trời khá dễ chiu. Chiều thứ 6, chúng tôi tập trung ở trường nghe thông báo kế hoạch Xen giữa hai hàng, tôi phát hiện ra chị ấy cũng tham gia chuyến tham quan. Tôi chẳng còn biết các anh khóa trên thông báo lịch trình như thế nào nữa. Tôi bận bịu với việc quan sát nhất cử nhất động của chị ấy. ……. Run rủi thế nào, lớp tôi và lớp chị ấy lại đi chung một chuyến xe và lập thành một nhóm. Tôi học công nghệ thông tin. Trong lớp toàn con trai và lác đác mấy đứa con gái nhan sắc không lấy gì khả quan lắm. Lớp chị ấy lại đông con gái vô cùng. Nghe thầy phụ trách nói, hai lớp kết hợp để tiện bề giúp đỡ nhau. Tôi không biết chỉ là đi thăm quan thì sẽ giúp đỡ nhau những gì. Nhưng tôi cũng muốn “giúp đỡ” chị ấy. Không khí buổi sáng thật dễ chịu. Mặt trời lên làm những tia nắng xiên qua những tán lá cây vẫn đọng sương trên đó, nhìn xa lấp lánh như những dải bạc. Tôi thích thú ngắm nhìn những thân cây cổ thụ to lớn, những bụi cỏ với những bông hoa dại xinh xinh mọc dọc hai bên đường. Đúng lúc đó, tôi phát hiện ra chị ấy đi trước tôi hai người. Vậy là tôi thôi quan sát hai bên đường mà tập trung quan sát chị ấy. Chẳng biết bằng cách nào mà tôi len lên ngay sau lưng chị ấy. Khoảng cách gần làm tôi thấy lúng túng những rõ ràng đi sau chị ấy rất là thú vị. Hôm nay chị ấy mặc một chiếc áo không hở cổ vậy nên tôi không biết đồ nội y bên trong của chị ấy là gì. Lúc đí ngang qua chỗ dốc, có một bụi cây mọc chĩa ra và hoa của nó rất đẹp. Tôi vội vã đưa tay ra hái, chợt rụt vội tay lại. Bàn tay nhỏ nhắn, xinh xinh của chị ấy đã xòe ra từ bao giờ. Chị ấy giật mình quay lại nhìn tôi. Chị ấy cười khúc khích nhưng vẫn cương quyết ngắt bông hoa. Tôi ngẩn người, mặt nghệt ra, không phải vì tiếc bông hoa mà vì nụ cười của chị ấy. Nó thật đẹp. Bông hoa trên tay chị ấy cũng rất đẹp. Mọi người đã đi đến chỗ thác nước. Ở đó có rất nhiều phiến đá phẳng có thể dùng làm chô nghĩ ngơi. Chúng tôi ngồi ăn bánh mì và nói chuyện vui vẻ. Tôi lập hội với ông anh khóa trên. Ông này ăn nhiều khủng khiếp. Loáng một cái đã ăn hết hai cái bánh mì trong khi tôi vẫn ngắc ngứ với một nửa cái bánh còn lại. Đúng lúc đấy thì chị ấy xuất hiện. - Còn bánh mì không? Cho mình một chiếc.- Chị ấy cười nhẹ, mặt ửng hồng. Cả hội đàn ông ớ người ra, ông anh khóa trên lục tìm trong túi chẳng còn nổi một mẩu vụ bánh mì. Tôi ngồi im, miếng bánh mì ăn dở đột nhiên mắc lại ở cổ họng, không sao trôi đi được Rồi đột nhiên tôi xòe nửa bánh mì còn lại trên tay mình ra: -Chị ăn không? Em còn một nửa đây này. Chị ấy nheo mắt nhìn tôi rồi lại nhìn nửa bánh mì giờ chỉ còn là mẩu bánh mì bé xíu trên tay tôi. Gương mặt hơi nhăn lại rồi đột ngột dãn ra. Và chị ấy lại cười: -Mình ăn rồi thì bạn ăn bằng gì? -Không sao! Em cũng không đói! Sau lời chốt hạ đầy hung hồn của một đấng nam nhi chính hiệu, tôi mới kịp để ý lại mẩu bánh của mình. Nó quả thật rất bé. Thế nhưng chị ấy vẫn xòe tay ra nhận nó. Hình như tôi nghe thấy chị ấy lí nhí cảm ơn tôi. Tim tôi lại bắt đầu đập mạnh. Lạ thật! Chỉ là một mẩu bánh mì thôi mà! Cả hội ăn xong thì giải tán. Mỗi người một chỗ tản đi chơi. Vài đôi cặp kè dìu nhau tìm chỗ vắng vẻ tâm sự, Tôi chẳng có đôi nào nên cứ tha thẩn gần bờ suối. Nước suối thật mát và dễ chịu. Chợt tôi để ý chị ấy cũng ngồi một mình gần mép suối và nghịch mấy hòn đá cuội. Tôi nheo mắt nhìn quanh. Chẳng có ai ở gần chỗ chúng tôi cả. Tôi mừng quá vội vội vàng vàng tiến lại. Chỉ là tiến lại thôi chứ tôi chưa biết phải nói chuyện với chị ấy như thế nào. - Bạn không đi chơi cũng nguời yêu à? Chị ấy hỏi lúc tôi cúi xuống giả vờ cùng nhặt đá cuội như chị ấy. - ơ…em em… Chị ấy lại cười. Mấy viên đá cuội trên tay tôi rơi ra và lăn trở lại mặt nước. - Em chưa có người yêu mà. – Mãi tôi mới lấy lại được tinh thần để trả lời chị ấy. Chị ấy vẫn nhặt đá và hoàn toàn không để ý đến câu trả lời của tôi. Chị ấy nhặt rất nhiều đá, tưởng chừng như phải nạo vét hết cả con suối để lấy bằng được những viên đá cuội. Tôi cũng nhặt đá, mà nhặt được viên nào đều quăng vào đống đá chị ấy nhặt. Đống đá dần dần đầy lên. Chị ấy nhìn tôi trìu mến. -Chị nhặt đá để làm gì vậy?- Tôi không nén nổi tò mò, hỏi. Im lặng. Chị ấy tiếp tục nhặt mà không thèm trả lời câu hỏi của tôi. Tôi hơi tự ái chút chút nhưng vẫn nhặt đá giúp chị ấy. Cuối cùng cũng nhặt xong. Chị ấy đứng dậy phủi tay và hoan hỉ nói: - Xong rồi! Nhưng đấy là xong công việc nhặt đá và giờ đến công việc xếp chữ bằng đá. Tôi ngồi phịch xuống bãi cát. Chị ấy cứ chạy lòng vòng xung quanh để thiết kế mẫu hình. Tôi lấy cái que vẽ vòng vòng mấy hình thù linh tinh lên mặt cát, xóa đi rồi lại vẽ lại. Đầu tiên là vẽ con cua. Con cua của tôi xấu quá. Thế là lại xóa đi vẽ con Tôm. Con Tôm càng xấu hơn. Sau cuối tôi vẽ chị ấy. Chị ấy rất đẹp mà tôi vẽ xấu mù. Thế là lại xóa sạch. Lúc tôi ngẩng đầu lên, chị ấy đã xếp gần xong trái tim khổng lồ. Tôi dụi mắt nhìn. Hai bên trái tim còn có tên người nữa. Là chữ viết tắt. Chị ấy tên là Vi Linh. Một bên trái tim là chữ L rất to. Bên kia cũng là một chữ L rất to nữa. Bên nào là bên tên của chị ấy nhỉ? Nhưng tôi chẳng bận tâm nhiều. Chị ấy có người yêu rồi. Người yêu chị ấy tên là…L Mà tên tôi thì không phải là L. Tôi tên là Vũ- Hoàng Khả Vũ. - Bạn chụp ảnh giúp mình được không? Trang sau

Trở về blog
Danh sách bình luận

Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 17 Tổng số: 1238046