watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Nội y đen 2

Chị ấy cuồi rồi dứ dứ cái máy ảnh ra trước mặt tôi. Vẫn nụ cười hút hồn đó.
Tôi chộp lấy máy ảnh, không suy nghĩ quá nhiều.

Chị ấy ngồi giữa trái tim,chân vắt chéo, tạo dáng hơi nghiêng một chút. Gió thổi qua làm tóc chị ấy bay phấp phới. Áo chị ấy cũng bay để lộ một khoảng ngực và cặp đùi thon thon.
Quả thật, chị ấy rất đẹp.

Tôi thầm tự hỏi. Nếu cái thằng người yêu chị ấy biết tôi chụp ảnh cho chị ấy như thế này, chị ấy lại :nửa ngồi nửa nằm” đầy gợi cảm như thế này, chẳng biết nó có ‘chửi cha cái thằng chụp ảnh” không!

Tôi bấm liền sáu bảy cái. Chị ấy kiên nhẫn tạo dáng.
Cuối cùng cũng xong xuôi.
Quần áo tôi bám đầy cát vì lúc chụp ảnh, tôi cũng phải lăn lê bò toài.

Lúc nhận lại máy ảnh, chị ấy cười:

-Cảm ơn bạn.

Tôi bẩn cả bộ quần áo mới, méo mặt vì cái trái tim lồng tên hai chưa L để nhận lại lời cảm ơn đầy ngọt ngào từ tận đáy lòng của chị ấy quả cũng xứng đáng! Dẫu sao, những bức ảnh chụp chị ấy vẫn đẹp hơn là đám Tôm, Cua tôi đã vẽ trên cát/
……………
……………………….
Tôi quyết định thôi nghĩ về chị ấy.
Chị ấy có người yêu rồi.
Một người tên là L
Còn tôi, tôi tên là Vũ.

Chúng tôi cắm trại trong hai ngày. Ban đêm ở trong rừng rất lạnh. Cả hội đốt một đống lửa thật to rồi nghêu ngao mang đàn ra hát. Mấy anh khoa trên chơi ghi-ta cực đỉnh. Còn bọn tôi hát dở ẹc. Được một lúc, chỉ còn nghe thấy tiêng ghi-ta dìu dặt và tiếng thân cây khô bị lửa cháy nổ bôm bốp. Tôi bắt đầu buồn ngủ. Đốm lửa trước mặt tôi cháy liu diu, ban đầu thì to mà sau cứ bé dần, bé dần cho đến khi mắt tôi nhắm tịt lại thì tất cả chỉ còn lại một màu đen sẫm.
Nhưng đúng lúc đó, vai tôi nặng trĩu.
Tôi mở choàng mắt knh hãi nhưng sự kinh hãi dịu dần.
Không biết bằng cách nào mà chị ấy ngồi tựa bên cạnh tôi và say sưa ngủ.
Mới lúc trước thôi, tôi còn thấy chị ấy ngồi đối diện mình, rồi sau đó biến mất, lại ngồi đối diện, lại biến mất và giờ thì chị ấy đang tựa đầu vào vai tôi.

Nhìn Linh ngủ rất ngon lành. Hình như chị ấy đã cuốn theo cả cơn buồn ngủ của tôi vào sâu trong giấc ngủ. Ánh lửa vẫn bập bùng cháy, vai tôi nặng trĩu khi làm gối dựa bất đắc dĩ cho chị ấy ( mà chẳng biết chị ấy có biết chị ấy đang dựa vào tôi không nhỉ?) Tôi len lén đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người cũng thiu thiu ngủ bên nhau.
Bất chợt, tôi liều lĩnh đưa tay nắm nhẹ lấy tay chị ấy. Chị ấy không có phản ứng gì, có lẽ do mệt và ngủ say quá. Tay chị ấy rất mầm và ấm.
Tôi cứ để yên như vậy, giấc ngủ đến với tôi cũng rất nhẹ nhàng.

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy.
Việc đầu tiên tôi phát hiện ra là chị ấy đã biến mất. Trên người tôi là chiếc áo khoác to đùng chẳng biết ở đâu ra. Xung quanh lác đác vẫn có vài đứa ngủ say như chết. Ở phía bờ suối léo nhéo tiếng người, có lẽ hội bạn tôi đang câu cá.
Chị ấy đi đâu được nhỉ.

Tôi lấy chiếc áo của mình, đắp lên người thằng bạn bên cạnh, gọi là cho nó hưởng sái chút ấm áp của mình.
Thằng bé không phản ứng gì, say sưa kéo gỗ tiếp.

Tôi vục nước suối rửa mặt. Nước mát làm tôi tỉnh táo hơn và thấy người khoan khoái lạ. Tôi cứ quanh quẩn tìm chị ấy.

Vẫn chẳng thấy chị ấy đâu. Chị ấy có thể đi đâu được nhỉ. Bất chợt tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Cảm giác nắm chặt tay chị ấy trong tay mình thật tuyệt.

Ngồi bần thần một lúc, tôi sực nhớ ra. Tôi khoác thêm chiếc áo mỏng, rồi chạy như bay đến chỗ bãi cát hôm qua tôi và chị ấy xếp đá. Tim tôi đập rất mạnh.

Từ xa tôi đã trông thấy màu áo kẻ của chị ấy rồi. Chị ấy đang ngồi giữa trái tim hôm qua mới xếp, và loay hoay làm điều gì đó. Tôi chợt phát hiện ra chị ấy đang tìm cách xếp lại trái tim đấy, Ai đó đã thay đổi nó đôi chút và thay đổi cả tên người.

- Của chị này- Tôi tiến sát lại phía chị, chìa viên đá ra khi thấy trái tim bị khuyết đúng một mẩu đá nữa.

Chị ấy giật mình, mắt hơi nheo lại nhìn tôi nhưng vẫn cầm lấy viên đá.
Chị ấy toan đặt nó vào vị trí trái tim khuyết rồi lại rụt tay lại. Tôi nghe thấy tiếng thở dài. Chị ấy buông rơi viên đá và gục mặt khóc.

Tôi lúng túng thật sự.
Một cô gái ngồi giữa trái tim khuyết và khóc.
Hình ảnh này tôi chỉ thấy trên Google.

Lúc tôi còn chưa biết phải mở lời an ủi chị ấy như thê nào đa thấy chị ấy cầm những mẩu đá ném ra tứ phía, khác hẳn hôm qua lúc chị ấy hớn hở vun chúng thành đống lớn. Tôi đứng lặng quân sát chị ấy. Khó hiểu.

Và đúng lúc đấy, tôi quyết định hành động.
Tôi nhào đến nắm chặt đôi tay chị đấy. Chị ấy lúc đầu phản kháng nhưng khi tôi ghì chặt chị ấy vào ngực mình, chị ấy để yên như vậy. Chị ấy cứ gục đầu vào ngực tôi khóc tức tưởi, Tôi không biết nước mắt con gái làm bằng gì nhưng có lẽ có một chút công thức của thành phần a-xit.
Vì rõ ràng tôi thấy tim mình cũng bắt đầu tan chảy.
Chị ấy và tôi ngồi lặng bên nhau, chị ấy dựa đầu vào vai tôi, còn tôi nắm chặt đôi tay chị . âý. Chỉ vậy thôi, không gì cả.

Giá mà lúc đấy tôi mở lời hỏi chị ấy thì có lẽ mọi thứ đã thay đổi.
Nhưng tôi đã không hỏi.
Sau này tôi cũng không hỏi.
.....................
****************

Chuyến tham quan kết thúc.
Suốt chặng đường về, chị ấy ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm trong một giấc ngủ rất say.

Mọi người trên xe nhìn tôi tủm tỉm cười.
Anh khóa trên trố mắt kinh ngạc nhìn chị ấy yên bình trong vòng tay tôi, mồm liên tục bảo “Chú em! Khá lắm! Khá lăm!”

Tôi không đáp, chỉ khẽ vuốt nhẹ những lọn tóc bay lòa xòa trước mắt chị ấy.
Tôi biết chị ấy không ngủ vì lúc tôi chạm nhẹ vào má chị ấy, chị ấy rùng mình.

Chị ấy chỉ nhắm mắt để không ai trên ô tô phát hiện ra mắt chị ấy sưng húp và đỏ ngầu vì khóc.

Hình như tôi và chị ấy đã thành một đôi.
Tôi cũng không biết nữa.
Cứ mỗi khi tan học chị ấy lại đợi tôi dưới chân cầu thang. Nếu tôi về sớm, tôi cũng đợi chị ấy như vậy. Bọn tôi đi bên nhau.
Tôi đưa chị ấy đến cổng nhà chị ấy.
Chị ấy đóng cổng. Và tôi đi về nhà mình.

Như vậy có gọi là một đôi không nhỉ?
Có lẽ có, có lẽ ..chưa... Nhưng mọi người trong trường đều đồn ầm lên như vậy.
Tôi cũng không biết nữa.
...............................

Đợt này tôi phải thi khá nhiều môn. Chị ấy thì thi xong trước đó một tháng rồi nên thời gian có dư dả hơn tôi. Vậy là chỉ có chị ấy đợi tôi ở chân cầu thang, liền tù tì một ruần bẩy ngày như vậy.

- Khả Vũ! Vợ cậu đợi kìa!

Đám con gái trong lớp rất hay trêu chọc tôi như vậy khi nhìn thấy chị ấy.

-Ra với vợ đi khả Vũ, đừng bắt người ta phải chờ như thế chứ!

Mỗi lần như thế, tôi lại cười sung sướng còn chị ấy mặt đỏ bừng. Chúng tôi bước đi bên nhau. Tôi cao gầy trong khi người chị ấy rất bé. Nếu có thể, tôi muốn cõng chị ấy trên vai luôn rồi.

- Hôm nay học có mệt không? - Chị ấy hỏi.

- Em học bình thường, hôm nay kiểm tra toán, làm cũng khá- Tôi hào hứng khoe.

- Ừ, vậy tốt rồi.- Chị ấy chốt hạ một câu rồi không nói gì thêm nữa.

Tôi mong lắm được nói chuyện với chị ấy. Chỉ cần chị ấy mở lời thôi, chuyện gì cũng được, tôi sẽ hào hứng kể cho chị ấy nghe tất cả. Nhưng buồn một nỗi chị ấy lại không nói.

Đôi lúc tôi băn khoăn, liệu chị ấy có tình cảm thật sự với tôi không nhỉ?

Tôi chợt nhớ ra mình rất có duyên kể chuyện cười. Khi tôi kể, đám con gái trong lớp cô nào cũng bám lấy tôi và cười rũ ra khi câu chuyện kết thúc. Tôi thích nhìn Thùy Lâm cười, cô ấy đáng yêu nhất lớp tôi. Cô ấy ngồi trên tôi hai bàn và thường quay xuống mượn tôi thước kẻ.
• Khả Vũ! Cậu kể chuyện hay lắm! – Thùy lâm hay nói như vậy.

Lúc cô ấy nói câu đó, đôi mắt cô ấy hấp háy, hai má bầu bĩnh ửng hồng, đôi môi như trái dâu chín mọng. Nhìn Thùy Lâm, tôi có thể kể chuyện cho cô ấy cả ngày không chán.

Nhưng có lẽ, tôi chỉ nên kể chuyện cho duy nhất một người nghe- Đó là Vi Linh, dù chị ấy có thích nghe hay không- tôi vẫn hỉ nên kể cho một mình chị âý. Tôi đúc rút ra kinh nghiệm này sau hôm thứ bẩy.

Hôm đấy, lúc gần hết giờ, tôi chợt nhớ ra một chuyện hay ho mới đọc được trên Internet và mang ra kể. Thùy Lâm vừa cất sách vừa chăm chú lắng nghe. Cô ấy còn khúc khích cười phụ họa. Tôi say sưa kể đến nỗi khi mọi người về hết rồi, chỉ còn lại tôi và Thùy Lâm trong lớp. Tôi vẫn hưa cất sách vở xong còn Lâm thì đợi tôi cùng về.
Tôi quên bẵng là chị ấy đang đợi mình dưới cầu thang. Vi Linh đang đợi tôi dưới cầu thang.

- Thế cuối cùng con lợn có lấy lại được tiền không?- Thùy Lâm ngơ ngác hỏi.- Thế là mất sạch à?

- Ừ! Mất sạch – Tôi đáp không chút lưỡng lự và cười

Thùy Lâm cũng che miệng cười. Đúng lúc đấy thì tôi nghe tiếng kẹt cửa. Vi Linh đứng ở bên ngoài từ bao giờ. Chị ấy nhìn chăm chú vào tôi vàThùy Lâm lúc này đang cười thoải mái. Chị ấy không nói gì mà nhẹ nhàng đóng cửa lại và quay lưng đi thẳng.

Tôi ngẩn người ra, mặt tái mét dù rõ ràng ngoài việc quên mất Vi Linh đứng đợi, tôi chẳng làm gì có lỗi. Tôi vội vã đuổi theo Vi linh, quên cả chào Thùy Lâm. Lúc chạy qua cửa, thanh chắn cửa đập vào chân tôi đau nhói.

Vi Linh đi nhanh quá. Chị ấy cứ như mọc cánh và bay đâu mất vậy.

Tôi chạy xuông tầng một mà bóng chị ấy mất hút...

Mặt tôi rõ ràng đã tái mét đi và khổ sở lắm rồi. Vi Linh giận? Có lẽ vậy. Nhưng chị ấy ở đâu?

Đúng lúc đó, tôi phát hiện ra cái áo kẻ của chị ấy thấp thoáng chỗ góc phòng thư viện. Tôi hối hả chạy vào.
Vi Linh ngồi nín lặng một chỗ. Chị ấy nhặt xung quanh những mẩu sỏi nhỏ nhỏ và bắt đầu hí hoáy xếp chúng thành các hình thù linh tinh. Tôi thở phào vì tìm được chị ấy.

- Em...em xin lỗi... Em quên mất là chị đang đợi...- Tôi lí nhí nói.

Vi Linh không nói gì. Chị ấy xếp những mẩu sỏi bé xíu thành chữ L rồi lại xóa đi rồi lại chữ L nữa. Tôi không hiểu đó là chữ viết tắt của chữ Linh hay... nên bất chợt thấy nóng gáy. Chị ấy cứ xếp đi xếp lại như vậy.

- Em xin lỗi mà...- Tôi ngồi xuông đối diện với mặt chị ấy, rồi chộp lấy tay chị ấy ngay khi chữ L thứ hai sắp hoàn thành.

Vi Linh không giằng tay ra, nhưng nhìn thẳng vào mắt tôi. Chẳng biết chị ấy nghĩ gì nữa khi đôi mắt chị ấy vẫn trong veo chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

- Thế cuối cùng con lợn ấy mất hết tiền à?

Tôi giật mình. Câu hỏi này Thùy Lâm đã hỏi tôi. Hình như lúc đứng đợi bên ngoài, Vi Linh cũng nghe được câu chuyện tôi kể. Tôi lúng túng thật sự:

- Ah...Vâng, nó mất hết tiền.

Vi Linh cười. Tôi nửa muốn cười theo, nửa lại không dám. Chị ấy cứ cười mãi, cười mãi cho đến lúc dứt cơn, mới quay sang tôi hỏi:

- Vũ kể chuyện rất hay tại sao chẳng bao giờ kể chuyện cho chị nghe?

Tôi cứng lưỡi. Đúng là tôi chưa từng kể chuyện cho chị đấy. Lúc đi bên nhau, chúng tôi nói chuyện dài nhất là năm câu, còn lại hoàn toàn là im lặng. Tại sao tôi không hề nghĩ đến việc kể chuyện cho Vi Linh? Tôi thật ngốc.

- Chị thích nghe à? Vậy kể từ bây giờ, ngày nào Vũ cũng sẽ kể chuyện cho chị nghe. Chỉ kể chuyện cho một mình chị nghe thôi. Vi Linh à.
Không biết điệu bộ của tôi chân thành cỡ nào mà lúc nói xong câu đó, Vi linh nhìn tôi đầy cảm kích. Đôi mắt chị ấy hấp háy niềm vui va đôi môi khẽ mấp máy, Tôi biết chị ấy đang cười. Cuối cùng tôi cũng làm chị ấy mỉm cười.
Đôi tay Vi Linh vẫn ở trong tay tôi.
Cảm giác khi cầm tay chị ấy vẫn ấm áp như lần đầu tiên tôi nắm chặt nó.

Đôi môi chị ấy đỏ. Màu đỏ của Dâu tây và táo chín. Có lẽ hương vị của nó cũng ngọt ngào như vậy. Tôi không cưỡng nổi sức thu hút từ cặp môi đó.
Hai tháng yêu nhau, chưa một lần tôi biết hôn là gì...
Vậy tại sao...
Hôm nay tôi không thử?

Không biết Vi Linh có đoán ra suy nghĩ của tôi không mà mặt chị ấy đột nhiên đỏ bừng. Tôi thì run bắn cả lên. Tôi đã hôn một cô gái bao giờ đâu chứ.

Thật chậm...Thật chậm... Tôi áp sat mặt mình vào mặt Vi Linh..
Người chị ấy cũng run bắn lên, nhưng đôi tay vẫn nằm gọn trong bàn tay tôi.
Hơi thở của Vi Linh gấp gáp hơn và hình như tôi cung thế...
Môi chị ấy thật mềm...
Ướt...
Và ngọt nữa...
....
......
Nếu như Vi Linh không đẩy tôi ra, không véo nhẹ vào tai tôi một cái có lẽ tôi cứ say sưa hôn chị ấy đến sáng mai mất.
Lúc dìu chị ấy đứng lên, Vi Linh khẽ lườm tôi:

- Đồ quỷ! Đau hết môi người ta rồi, bắt đền Vũ đấy!

Lúc đó có lẽ trông tôi rất giống một thằng ngốc khi chỉ biết nhăn răng cười sung sướng. Tôi nhăn nhở thơm nhẹ vào má Vi Linh, chị ấy quay mặt đi làm cái hôn trượt qua tai. Vi Linh rùng mình. Tôi cũng rùng mình. Cảm giác rất kì lạ.

Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn suốt đoạn đường về. Tay Vi Linh vẫn để yên trong tay tôi, và tôi cũng chẳng có ý định buông rời đôi tay mầm mại và nhỏ xinh của chị ấy.
Tôi sẽ nắm chặt nó mãi mãi...Chắc chắn rồi....!

Trở về blog
Danh sách bình luận
[2013-05-09 21:14] Trái Tim Của Gió:

2 chữ L quá bi ẩn. 1 là Linh, chữ L còn lại là gì đây?

[2012-05-08 19:22] teenketban.com:

yêu đâu fải chỉ là thú vui thể xác.nếu ôg bạn yêu nvậy thì đừng mong j đc ngta yêu lại

[2012-04-08 12:19] Co doz_vo tjnk:

Toj ju mot n ma toj kug chang pjt nguoj ay co ju va pjt toj ju k?nhung dao nay toj cu mun nhjn co ay hoaj ak.co ay ngoj cung ban nhung cack toj moj nguoj.moj khj tan hoc toj laj dj ra thj toj laj mun co xat vao n co ay va len nhjn wa co ao xem bo nguc co ay?mac du co the ckua dk tan huog pao jo

[2012-09-25 10:37] Pianoforchilrden:

Choy oi.... Ket tkuc j la zay..... Tke tkj 2 chu l trog trai tim cua vi linh xep ... Do la j?... La ten cua aj.... Sao mar kho hjeu tke nhj?


Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 38 Tổng số: 1238067