watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

CHỈ LÀ YÊU THÔI MÀ

CHỈ LÀ YÊU THÔI MÀ
Lần này em buông tay ra thật rồi đấy, anh vui chưa?
Cô có đôi bàn tay thật nhỏ bé. Những ngón tay bé xíu đan vào kẽ bàn tay anh to lớn….. nhưng bàn tay cô quá bé nhỏ và yếu ớt…. Cô dùng cả hai bàn tay xiết lấy bàn tay anh mà cô vẫn không thấy nó không đủ chặt. Vì thế mà cô luôn có cảm giác cô không bao giờ giữ nổi anh. Anh không thuộc về cô.
Bờ vai cô cũng rất nhỏ bé và xương gầy, khác hẳn với anh, bờ vai anh rộng mà rắn chắc lắm. Cô có thể dựa vào đó mãi, để khóc cho vơi đi những nỗi buồn, có thể ngủ gục trên đó để quên hết đi mọi mỏi mệt. Nhưng cô trách mình, cô trách bờ vai mình quá yếu đuối, quá nhỏ bé, không đủ vững chãi để cho anh ngả đầu xuống mỗi khi anh có ưu phiền. Cô trách mình không đủ bản lĩnh để anh có thể tin tưởng mà chia sẻ những tâm tư trong cuộc sống, những cảm xúc vui buồn hay âu lo. Cô trách mình không đủ tốt để cho anh niềm tin mà có thể thoải mái buông ra tiếng thở dài hay một tiếng thở than. Cô thấy mình thật ngốc.
Vòng tay cô cũng nhỏ lắm. Cô chỉ luôn nằm im trong vòng tay anh mà không bao giờ có thể ôm chặt lấy anh. Chỉ cần anh buông tay, cô sẽ chơi vơi và vụt mất.
Cô nhỏ bé, mong manh yếu đuối và sống trong tuyệt vọng. Cô không phải vợ anh, không phải người yêu cũng không phải bạn gái. Cô được người đời gọi bằng cái tên là “nhân tình”, là “bồ nhí”, là “người thứ ba” hay thậm chí là “cáo già”, là “hồ ly tinh”. Mặc dù cô rất đỗi yêu anh, chân thành mà không bao giờ toan tính, cũng không bao giờ muốn cướp mất anh khỏi cuộc sống mà anh đang có. Cô chỉ muốn được là nhân tình của anh. Chỉ đơn giản là được là nhân tình của anh thôi.
Ngay khi cô còn nhỏ, cô đã bị mẹ mình bỏ rơi, lớn lên trong sự cô đơn hờn tủi và nước mắt. Cô đã từng yêu để rồi bị phản bội, bị bỏ rơi, bị lừa dối. Cô không còn tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống và tình yêu. Cô bất chấp sự khắc nghiệt của cuộc đời. Cô sống vội vã nhưng không nông nổi. Cô sâu sắc nhưng hay cả nghĩ. Cô buông thả, không còn biết lo lắng cho ngày mai nhưng lại sống bi quan, cô luôn lo sợ ngày mai sẽ không còn đến nữa, cô chỉ muốn sống hạnh phúc trọn vẹn trong ngày hôm nay, như thể đó là ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Cô sợ phải hối tiếc. Cô luôn sợ, ngày mai, anh sẽ không còn ở bên cô.
Còn anh, anh va vấp quá nhiều với cuộc sống thường ngày, những toan lo và cả những toan tính. Anh đắn đo, anh phân vân, anh chần chừ chọn lựa. Cô luôn cảm thấy mình bị anh bỏ mặc. Họ gần lại nhau rồi lại rời xa nhau. Anh về với cuộc sống của riêng anh, nơi không bao giờ có cô. Cô ao ước được anh nắm lấy bàn tay dắt ra ngoài kia, giữa phố đông ồn ào. Để cô khẽ ôm lấy lưng anh từ phía sau thật chặt, để anh nắm chặt tay dắt qua đường. Và cô mơ ước ở anh một lời nói yêu thương, cô cứ đợi, cứ chờ trong tuyệt vọng mỏi mòn. Nhưng nơi anh có thể bên cô chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp với bốn bức tường lạnh lẽo, chỉ là cái hôn phớt lên trán mà chẳng bao giờ có một lời yêu thương. Có lẽ nỗi cô đơn thẳm sâu đó là cái giá cô phải trả để được làm nhân tình của anh, là người đàn bà thứ hai hay thứ ba hay có thể là số n… Bởi vì cô yêu anh.
Cô khác những cô nhân tình khác trên đời này, cô không biết nũng nịu, trái tim cô mang quá nhiều cay đắng nên cô không đủ hồn nhiên vô tư để cười với anh, xóa tan cho anh mọi mỏi mệt. Có lẽ cô quá yếu đuối, không đủ mạnh mẽ để anh dựa vào, để anh trải lòng cho vơi đi tâm sự.
Cô buông tay và ra đi.
- Anh à. Ngày mai mình là người xa lạ anh nhé! – Giọng cô nghẹn lại
- Nếu em muốn. – Giọng anh hững hờ
Đấy, anh vẫn thế. Anh vẫn luôn hững hờ với cô như thế. Anh có bao giờ muốn giữ cô lại bên mình đâu.
Cô ra đi rồi tự cô trở lại. Vì trái tim cô cần anh.
Ngay kể từ lần gặp đầu tiên, cô đã bị cuốn vào anh như một cơn gió lốc dù là lúc anh nói lời chào đầu tiên là lúc trái tim cô đang thổn thức khóc vì một nỗi đau nhức nhối đến tột cùng mà cô không thể nói bằng lời. Anh biết cô đau, nhưng anh vờ như không biết. Anh biết cô yêu anh, nhưng anh cũng giả vờ như không biết. Vì cô chỉ là nhân tình. Nếu anh cho cô một lời yêu thương, dù chỉ một lời thôi, trái tim cô đâu đau xót nhiều thế. Cô đâu phải buông tay ra đi rồi lại tự mình quay trở lại mặc dù anh chẳng kiếm tìm. Anh chỉ có thể lựa chọn bỏ mặc hoặc không bỏ mặc cô, còn cuộc sống của riêng mình, anh sẽ chẳng bao giờ từ bỏ. Vì cô chỉ là nhân tình.
Bàn tay anh kiếm tìm bàn tay cô. Bờ môi anh kiếm tìm bờ môi cô. Vòng tay anh xiết chặt lấy cô. Ánh mắt anh giữ trọn lấy cô. Trái tim anh đập loạn lên khi ngồi sát bên cô. Hơi thở anh gấp gáp. Giọng nói anh run run khi nói cùng cô. Họ cuốn vào nhau trong vòng tay thật chặt. Như anh đã là của cô. Chỉ với cô, anh mới có những phút tan chảy tim mình như thế.
- Anh à. Cho em yêu anh được không? – Giọng cô nghẹn ngào vì xúc động với nụ hôn nồng ấm.
Anh lắc đầu.
- Vậy thì anh yêu em nhé! – Cô đã rưng rưng muốn khóc.
Anh lại lắc đầu.
Cô yếu đuối buông xuôi. Cô không còn giữ lấy anh được nữa. Cô muốn buông anh ra mà đôi tay cô cứ xiết chặt lấy, bờ môi cô cứ ngây dại không nghe lời. Thôi đành, chỉ một hôm nay thôi….
- Em sẽ để cho anh đi. Sau ngày hôm nay em sẽ để cho anh quên em…
Ở cô, cô chỉ có một tình yêu duy nhất dành cho anh, một tình yêu bé nhỏ cất giấu vào lòng. Một tình yêu non nớt, vụng dại và khờ khạo. Tình yêu làm cô vụng về một cách đáng thương. Cô không xinh đẹp và giỏi giang như vợ của anh, cô không sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn như vợ của anh. Tình yêu cô dành cho anh cũng không chắc nhiều hơn vợ của anh.
Cô hờn dỗi, tự nói những lời làm cho mình đau. Để cho cô buông xuôi, bỏ cuộc.Thẳm sâu trong trái tim cô vẫn muốn tin rằng anh yêu cô. Nhưng cô vẫn tin rằng không có cô, anh vẫn sẽ hạnh phúc. Có lẽ là hạnh phúc hơn. Không còn cô nhõng nhẽo nữa, không còn cô dỗi hờn nữa, không còn cô khóc than về những nỗi đau cô đã phải trải qua nữa.
Hai con đường rẽ đôi. Anh bình yên hay sóng gió đời anh. Cô đau đớn hay gục ngã đời cô. Cô đã rời xa anh mãi mãi.
Anh à, lần này em buông tay ra thật rồi đó. Anh đã hạnh phúc chưa?
Phải rồi, chỉ là yêu thôi mà, có gì quan trọng đâu.
Dù là anh có yêu cô. Dù là anh có cần cô. Dù là anh không thể hạnh phúc nếu thiếu cô. Nhưng anh vẫn đã không giữ tay cô ở lại.
Có sao đâu, chỉ là yêu thôi mà.
ngày 14-06-2011
Tác giả: Hàn Băng Vũ

Trở về blog
Danh sách bình luận
[2012-03-19 19:59] lamthaikhangp:

rat wuj dk lam wen w0j cac y0u


Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 11 Tổng số: 1238168