watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Lòng tự trọng trong tình yêu

Cô đang đi trên một con đường, một mình. Bất ngờ, trời đổ mưa.

Bầu trời xanh lục lập tức bị che phủ bởi những đám mây xám như chì, làm mọi thứ xung quanh cô dường như tối hơn và mờ hơn. Cô đứng lại, nhìn xung quanh để tìm một nơi trú ngụ khỏi con mưa nặng hạt. Mọi người xung quanh lướt nhanh qua cô, vẻ gấp gáp. Cô nhìn chằm chằm vào một quán cà phê nhỏ, và tất nhiên nó luôn là nơi ưa thích nhất đối với cô.

Quán cà phê rất yên tĩnh và ấm cúng, mặc cho những hạt mưa vô tình vẫn đập vào cửa sổ và phát ra những tiếng kêu bộp bộp. Khung cảnh bên ngoài nhòe đi, ướt át. Cô nhìn ra cửa sổ, nghĩ ngợi một lúc, rồi kêu một ly cà phê ca cao nóng ưa thích. Cô lấy trong chiếc túi xách bằng vải nhung của mình một cuốn sách và đọc nó mải mê. Bỗng dưng, cô cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình. Cô nhìn ra phía sau, và nhận ra một chàng trai trẻ ngồi gần cửa sổ bàn cuối cùng. Cô biết anh ấy. Cô và anh ta sống chung tầng 7 trong một chung cư.

Đôi mắt họ nhìn nhau.

Nhưng họ lảng đi, né tránh ngay lập tức và rất tự nhiên.




Cô gặp anh ta hằng ngày, trong thang máy. Họ nhìn trộm nhau qua tấm kiếng trong thang máy, và chờ đợi trong im lặng đến khi cửa thang máy mở ra, và họ lại ai về phòng nấy. Cái thang máy thật sự là một nơi lý tưởng để tình yêu của họ đâm chồi và lớn lên. Nhưng họ chưa từng yêu nhau, và không thể yêu nhau. Như là mặt trời và mặt trăng, như là hai con thú quang dã trong rừng, hay đơn giản chỉ là: Anh ta là một dược sĩ căm ghét đàn bà, và cô là một nhà văn căm ghét đàn ông.

Cô về đến nhà, tắm rửa thay đồ, và tìm thứ gì đó để ăn. Nhưng sau 15 phút, cô chỉ uống được một ly rượu vodka và vài miếng tôm rang. Cô mở chiếc laptop lên, đọc cuốn tiểu thuyết đang viết dang dở, và xóa đi gần phân nửa khi cô thấy anh ta trong mỗi dòng chữ của mình. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu xóa đi trí nhớ dễ dàng và nhanh chóng như bấm phím Delete. Cô không chấp nhận những thứ đang đeo đuổi và bám lấy cô trong suốt những ngày qua.

Cô là một đứa con hoang. Cô chưa bao giờ gọi cha mình là cha. Cô chưa bao giờ gặp ông ta hay đúng hơn, cô không muốn gặp. Cô không thèm đếm xỉa đến giờ đây cha cô đang ở một nơi quỷ quái nào hay chết ở đầu đường xó chợ. Cô căm hận ông ta. Người đã bỏ rơi cô và mẹ cô sau những lời lừa dối, sau khi thỏa mãn dục vọng của mình. Ông ta là một phần cặn bã của xã hội, người luôn bị khinh bỉ và sỉ nhục. Cô lớn lên trong sự thiếu thốn tình yêu và đầy lòng thù hận.

Cô không tin vào tình yêu đích thực. Cô ghét những ả đàn bà ngu ngốc kia, những kẻ chạy theo bám lấy đàn ông chỉ vì đồng tiền và danh vọng. Đàn ông đối xử với họ như những món đồ chơi vô tri, thẳng tay quẳng đi khi đã không còn hứng thú nữa. Cô là một cô gái độc lập và mạnh mẽ, nhưng tâm hồn cô thì đầy lòng căm thù và niềm đau.

Điện thoại cô rung lên, màn hình bật sáng. Một tin nhắn của anh ta gửi. Anh muốn hẹn hò với cô. Cô lưỡng lự một lúc, nhưng trả lời đồng ý.

Họ trông như là một cặp hoàn hảo. Anh ta rất lịch lãm, và cô thì rất quyến rũ. Mọi người nhìn họ bằng đôi mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Anh nói cười nhiều hơn bình thường, cô cũng vậy. Họ tạo ra niềm hạnh phúc riêng, như một đôi chim uyên ương ríu ra ríu rít với bạn tình không ngớt. Họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên như thế này. Từ hôm ấy, anh ta làm mọi việc như một người chồng, và tất nhiên cô ta cũng làm việc như một người vợ. Mỗi buổi sáng, anh đứng trước nhà cô chờ, như một người hoàng tử với sứ mệnh bảo vệ nàng công chúa của mình vậy. Nhưng thật ra, họ không hề là tình nhân. Anh chưa bao giờ hỏi cô thành bạn gái của anh, chưa từng nói yêu cô hay thích cô. Và cũng như cô chưa từng hỏi anh làm bạn trai cô, chưa từng nói yêu anh hay thích anh. Mặc dù cả hai điều biết rằng họ không phải chỉ đơn thuần là bạn bè…

- Hãy thú nhận rằng em yêu anh đi.

- Không, anh PHẢI nói, không phải em.

- Sao anh PHẢI nói? Đó không phải là chuyện của anh.

- Tại vì em không muốn mất đi lòng tự trọng của mình bằng việc thốt ra những lời nói ấy. Thật đáng xấu hổ.

- Và anh cũng vậy…

Cô kể cho anh nghe mọi thứ về cuộc đời cô. Anh chăm chú lắng nghe, và cảm thông với cô. Cô càng nói, thì càng đau lòng. Cô khóc rất nhiều khi nói với anh nghe về người cha đồi bại của cô. Cô không thể chống lại nỗi đau ấy hơn nữa. Anh ôm lấy cô, vỗ về, không nói một lời nào mà chỉ khẽ hôn lên đôi mắt đẫm lệ nhưng vẫn long lanh như những ngôi sao của cô. Cô đã sống với nỗi đau ấy, chôn vùi nó trong lòng. Nhưng giờ đây cô cần phải trút bỏ nó, quên nó, quên đi những quá khứ đau buồn để bắt đầu cuộc sống mới. Giờ đây, anh là khởi đầu mới của cô, cũng như cô là một thứ để anh yêu thương và sẵn sàng đương đầu với những thử thách. Họ như hai con người, tìm đến nhau bằng số phận và quá khứ đau buồn để giờ đây cùng nhau bước trên con đường đời trải dài trước mặt. Cô tựa đầu vào vai anh. Nước mắt cô chảy xuống, tự nhiên và thuần khiết. Cô la lên như một con thú bị giam cầm, rồi gục xuống ngủ thiếp đi.

Anh mang cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đắp tấm chăn lên cho cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt nhẹ những giọt nước mắt trên đôi gò má hồng hào nhưng mịn màng như làn da con nít. Anh mỉm cười nhìn cô ngủ trong yên bình. Cô đã trở thành một thứ quý giá đối với anh, quyến rũ và dịu dàng.

Anh vẫn chưa nói với cô rằng anh thích, hay yêu cô; và cô cũng vậy.

Lòng tự trọng của họ vẫn còn rất nhiều và mạnh mẽ.

Nó không phải là tình yêu. Chỉ là hai trái tim đồng cảm với nhau.

Nhưng với họ, như thế là quá đủ…



Sáng sớm hôm sau, anh đi làm sớm. Anh không đánh thức cô, nhưng thật ra anh không thể gọi cô thức dậy được. Anh nhìn cô, trông cô thật mong manh, dễ vỡ, như một đóa hoa bồ công anh đứng một mình trên cánh đồng lặng gió.

Khi anh về đến nhà chiều hôm ấy, cô không còn ở đó. Có thể cô đã về phòng sau một giấc ngủ dài. Anh dọn phòng, dường như chờ đợi một thứ gì đó. Anh đang chờ đợi thứ gì? Có phải anh đang chờ cô? Không, cô ta không phải là người yêu anh. Vậy tại sao anh phải chờ cô? Thật quái lạ.

Ai đó gõ cửa phòng anh. 4 giờ sáng.

Anh ngồi dậy, đi chầm chậm đến cửa, trong lòng suy nghĩ xem ai lại rãnh rỗi giờ này. Anh mở cửa ra. Cô đứng trước mặt anh. Cô khóc và chảy máu, người nồng nặc mùi rượu mạnh. Ngỡ ngàng…

“EM ĐÃ ĐI ĐÂU?” – giọng nói bình tĩnh của anh giờ đột nhiên trở thành phẫn nộ.

“Quán rượu.” – cô trả lời bằng một giọng mệt mỏi.

“EM LÀM GÌ VỚI BÀN TAY THẾ NÀY?” – anh cầm tay cô lên. Nó đang chảy máu.

Cô không nói gì. Anh kéo cô vào, miệng vẫn luôn hỏi những câu hỏi. Mặt cô tái mét, như ngất xỉu. Cô bảo anh cô đã tự cắt tay mình để cảm nhận được nỗi đau của nó. Cô ước giá như cô là một con robot, không sự sống, không cảm xúc, không tình yêu. Như thế cô sẽ không phải đau đớn như thế này. Cô khóc nức nở, dòng nước mắt cô chảy xuống hòa với dòng máu đang chảy trên tay. Tim anh như thắt lại, lòng đau nhói như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, vừa giận, vừa thương cô. Anh ôm cô vào lòng, như buổi tối hôm trước…

Trên đời, giữa việc làm một con robot vô tri với làm một con người, ai sẽ đau đớn hơn?

Sáng hôm qua, khi tỉnh lại và quay về phòng, cô nhận được một cú điện thoại từ bệnh viện ở Hà Nội. Y tá nói mẹ cô đã qua đời hôm qua vì bị nhồi máu cơ tim. Mọi thứ xung quanh cô như sụp đổ. Mẹ cô, người thân duy nhất của cô trên cõi đời này, lẽ sống duy nhất của cô và cũng là người cô yêu thương nhất, đã ra đi. Dù cô có gặp khó khăn hay làm điều gì sai trái, mẹ vẫn luôn ở bên để dạy bảo, yêu thương cô. Cô không còn nơi nào để đi, không có gì để làm, không có ai để yêu thương và chăm sóc. Cô cảm thấy tan nát, thất vọng, và cô đơn. Cô đi thẫn thờ trên đường, không mục đích, đến khi đôi chân phồng rộp. Đầu óc cô quay cuồng, cô vào một quán rượu, và nốc điên cuồng.

Cô chìm đắm trong men rượu, phờ phạc nhiều giờ liền. Cuối cùng, hình ảnh của anh hiện ra trong đầu cô. Cô đã nhớ anh, cô cần anh, và cô muốn có anh. Cô nhận ra rằng anh đang lo lắng cho cô, cô quay về nhà và gõ cửa phòng anh…

Anh băng bó vết thương cho cô, gọn gàng và đẹp đẽ. Anh ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt thuần khiết của người con gái anh yêu. Cô im lặng, cảm nhận từng hơi thở chậm rãi của anh vòng quanh cổ của cô. Cô thật nhỏ bé hơn bao giờ hết trong vòng tay của anh, thật ấm áp và an toàn. Thân thể cô rung lên ở bất cứ nơi nào bàn tay ấm áp của anh chạm vào. Cô không còn nghĩ ngợi gì nữa, cô chỉ muốn mình thuộc về anh, mãi mãi.

Cô mệt mỏi, ngủ thiếp đi, trong vòng tay của anh.

Từ đó, họ không bao giờ phải nói ra tình yêu của họ dành cho nhau.

Cô dọn về sống chung với anh, họ hạnh phúc, vui vẻ, nhưng chưa bao giờ nói một lời yêu nhau.

Cô xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình. Nó thành công ngoài mong đợi. Cô nhận được giải nhà văn xuất sắc nhất của năm. Cuốn tiểu thuyết về chuyện tình của anh và cô…

Anh trở thành một dược sĩ thành đạt, lấy được bằng tiến sĩ chỉ sau vài năm. Anh luôn giúp đỡ và chăm lo cho mọi người xung quanh. Như anh đã từng làm với cô…

Khi người khác hỏi rằng họ đã yêu nhau bao lâu, anh chỉ cười không nói. Anh quay qua nắm lấy bàn tay cô, và đặt lên nó một nụ hôn đầy ngụ ý.

Cô nhìn vào mắt anh, và mỉm cười.

Bởi vì lòng tự trọng là tất cả…

“Sẽ tốt hơn nếu bạn mất lòng tự trọng của mình với người mình yêu hơn là mất người mình yêu chỉ vì giữ cái lòng tự trọng vô dụng ấy.”



[Sưu Tầm]

Trở về blog
Danh sách bình luận
[2014-05-07 23:51] seMdRN1pAXC:

Great common sense here. Wish I'd thhgout of that.


Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 19 Tổng số: 1238176