watch sexy videos at nza-vids!
Blog Truyện tình cảm
Xin chào Bạn đã đến với Blog truyện Bandotinhyeu.tk. Chúc bạn có 1 ngày thật vui vẻ, hạnh phúc và may mắn!
Tham gia like, chia sẻ và đón đọc những câu chuyện mới nhất tại Một Góc tâm Hồn, Fanpage luôn cập nhập thêm những mẩu chuyện hay nhất!
Đã có rất nhiều truyện mới nhiều thể loại tại: Http://motgoctamhon.com, mời bạn truy cập!
Hình phạt cuộc đời

Tia nắng nhỏ 3

Những nốt nhạc cuối cùng của bản "Kiss the rain" lắng xuống, chợt có người bước lên nói nhỏ với Nắng là hai vị khách đặt chỗ và yêu cầu có nhạc công chơi piano đã tới. Nắng gật đầu, nó đã nghĩ ra là sẽ chơi bản nào trong khung cảnh này rồi. Nhắm mắt, nó đặt tay lên phím đàn, nhẹ nhàng lướt bản "Ballade pour Adeline". Từng nốt nhạc du dương vang lên, bầu không khí trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết. Ánh sáng dịu nhẹ trong quán cùng tiếng đàn, chắc người khách yêu cầu đó sẽ có một cuộc hẹn hò thành công cho xem. Nắng nghĩ bụng, chợt mỉm cười. Nó mở mắt xem mọi người trong quán đón nhận bản nhạc này thế nào. Ai cũng đều lắng nghe, thả hồn vào điệu nhạc, một số bàn thì nói chuyện thật khẽ. Có người còn nhắm hẳn mắt lại để cảm nhận. Nó thấy vui vui. Đang cố gắng đưa mắt tìm Mưa, bỗng Nắng giật mình, ngạc nhiên đến sửng sốt. Tiếng đàn chợt ngưng lại. Đôi bàn tay để nguyên trên những phím đàn. Nắng không chơi tiếp được nữa. Bàn số 7... Con bé vừa trông thấy Tùng Anh... Hình như những vị khách của quán đều phát hiện ra là tiếng nhạc đã dừng từ lúc nào. Ai cũng đều quay lại nhìn về phía chiếc đàn piano, nơi Nắng đang ngồi bất động, ánh mắt hướng về phía bàn số 7. Tùng Anh cũng không ngoại lệ, cũng nhìn nó đầy vẻ bất ngờ. Hai cái nhìn chạm nhau, nhưng nỗi niềm không thể chia sẻ thành tiếng. Nắng biết nó sai rồi, vô cùng sai rồi. Dừng giữa chừng thế này, anh quản lý kia chắc chắn sẽ trừ lương Mưa vì giới thiệu một con bé chẳng ra gì, không khéo còn đuổi việc Mưa. Nhưng làm sao bây giờ Mưa ơi, tao không làm được gì nữa cả. Tao thực sự đang rất rối... - Đi ra với tao nào! Mưa tới bên cạnh từ bao giờ, nắm lấy bàn tay của Nắng. Con bé để yên cho thằng bạn kéo đi và không có bất cứ một sự phản ứng hay chống đối nào. Chỉ có điều, ánh mắt nó vẫn không ngừng nhìn về phía Tùng Anh. Ra đến bên ngoài quán, Mưa mới buông tay con bạn ra: - Mày không sao chứ? Nắng không trả lời. Vẫn đờ đẫn, vô hồn. - Thôi, đứng yên ở đây, tao lấy xe đưa mày về. Đừng chạy đi đâu nhé. Ngồi yên vị sau xe của Mưa, gió đêm hơi lạnh khiến Nắng mới bắt đầu cảm nhận được mọi thứ hình như đã đi quá xa rồi. Hai đứa không nói với nhau câu gì, cho đến khi tới trước cổng nhà Nắng, con bé xuống xe, lí nhí: - Tao... - Thôi đừng nói gì nữa, tâm trạng mày không được tốt, vào nhà đi. Có gì nói chuyện sau. - Xin lỗi mày! – Nắng lạc cả giọng như sắp khóc - Ơ hay, bảo thôi rồi mà, vào đi. - Mày có thấy Tùng Anh không? – Nắng vẫn cố nói tiếp - Có – Mưa thở dài... *** Anh chủ quán đã mở một list nhạc saxophone của Kenny G để thay cho piano, sau khi đứng lên xin lỗi những vị khách trong quán vì sự cố vừa rồi và hứa giảm 50% giá cho đồ uống trong tối nay. Cặp đôi bàn số 7 vẫn im lặng từ lúc cô bé chơi piano được một cậu bạn kéo khỏi quán. - Cô ấy là sao vậy anh? – Cô gái xinh đẹp ngồi đối diện Tùng Anh mở lời trước. - Ừm... - Sao vừa nhìn thấy anh lại như vậy? - Nói sao nhỉ? – Tùng Anh chợt cười – Em gái anh đấy! - Em gái anh? – Cô gái ngạc nhiên – Không phải chứ? - Anh luôn xem cô ấy là em gái... Tùng Anh là hot boy chuyên Lý. Ngoài chuỗi thành tích mà ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ thì còn là thần tượng của rất nhiều em khóa dưới, đặc biệt là những ai mới vào trường mà được nghe kể thì dù chưa nhìn thấy mặt cũng đã “chết trong lòng một ít” rồi. (còn nếu gặp thì chắc là chết hẳn!). Đẹp trai, học giỏi, ga lăng, gia đình khá giả - quá tuyệt và hoàn hảo. Vậy nên Mưa chẳng hề bất ngờ khi Nắng cũng nằm trong “hội những người phát cuồng vì hotboy Tùng Anh” - cách gọi đùa của mấy bà tám. Chỉ có điều, Nắng tiếp cận Tùng Anh nhanh hơn những cô nàng khác thông qua khả năng chơi piano của mình. Chính cô là người đã đệm đàn cho Tùng Anh trong cuộc thi học sinh thanh lịch của trường qua sự giới thiệu của Mưa – hậu bối chuyên Lý của Tùng Anh. - Chắc em không biết Thúy Vi đâu. Cô bé vào trường thì em đã đi du học rồi. – Tùng Anh nói với cô gái. - Vâng. Cô ấy trông rất dễ thương. - Ừ! Và ngốc nghếch nữa. *** - Anh ấy về nước bao giờ vậy nhỉ? - Nắng hỏi. Hai đứa đang ngồi bệt chỗ bậc thềm trước cổng nhà nó. - Tao cũng không rõ. Nhưng mà mày vẫn còn nhung nhớ ghê thế à? - Tao cũng không biết nữa. Haizz. Rõ rành rành vậy rồi còn gì. Hừm! Đúng là đồ ngốc. Mưa vẫn nhớ rõ mồn một, cái giây phút Nắng cười rạng rỡ thông báo với nó: “Mày ơi, hình như tao bị cảm nắng thật rồi”. Lúc đầu Mưa còn không hiểu: “Cảm nắng thế nào? Khổ. Mày lại ra đường không đội mũ nón gì phải không?”. Nắng với tay cốc đầu thằng bạn: “Không. Hâm thế. Cảm nắng nghĩa bóng cơ!” “Hả?”... Loay hoay một hồi con bé mới chịu khai thật. Chà, hóa ra nó thích anh Tùng Anh. Ai chứ Tùng Anh thì Mưa biết rõ. Tiền bối chuyên Lý, lớp kết nghĩa với lớp Mưa mà. Nhờ Mưa mà Tùng Anh và Nắng quen nhau, chơi thân với nhau nữa. Ba người rất hợp cạ, mặc dù Tùng Anh học hơn bọn nó hai lớp. Tình cảm của Nắng thì ngày một nhiều, nhưng vấn đề là anh Tùng Anh không hề biết cô bé trẻ con hay làm nũng này lại thích mình, mà chỉ vô tư xem Nắng như em gái, không hơn. Mấy lần Mưa định cho Nắng biết sự thật mà nó tìm hiểu được từ những lần nói chuyện với Tùng Anh, rằng anh đã có bạn gái đang đi du học ở Mỹ, chờ tốt nghiệp xong Tùng Anh cũng sẽ đi, nhưng nhìn cái vẻ mặt ngây thơ cùng sự quyết tâm “cưa đổ” Tùng Anh của con bé, Mưa không dám nói. Giai đoạn anh Tùng Anh vừa đi, Nắng suy sụp ghê lắm. Cũng đúng thôi, nó thích anh ấy nhiều thế cơ mà... - Cô gái lúc nãy, mày có biết không? – Nắng hỏi, tay lại đưa những nét vẽ thành vòng tròn trên nền gạch. - Chị Lan Trinh, hơn bọn mình một tuổi, tao từng kể với mày đấy. Người yêu Tùng Anh. - À... Ừ, nhớ rồi. – Nắng thở dài Mưa chợt thấy mình đúng là ngốc. Nếu dũng cảm nói sự thật từ hai năm về trước thì chắc là Nắng cũng chẳng hi vọng nhiều để rồi thất vọng như hôm nay. Hai năm rồi không liên lạc với Tùng Anh, mà anh ấy cũng không liên lạc gì với Nắng, vì trước khi tốt nghiệp, Mưa đã nói cho anh ấy biết sự thật về tình cảm của con bạn thân dành cho anh ấy. Hơi bất ngờ, Tùng Anh dần tránh mặt Nắng, cũng không muốn liên lạc để con bé bớt buồn. Lâu mới gặp lại, chắc Nắng quá bất ngờ nên mới như vậy. - Nói thật xem, mày vẫn thích Tùng Anh à? - Đã bảo tao không biết mà. Nhưng quan trọng gì đâu cơ chứ. Anh ấy thậm chí còn trả nhiều tiền để được nhạc công chơi những bản nhạc hay cho không gian của họ thêm lãng mạn cơ mà. Anh ấy yêu chị ấy rồi. - Ừ nhỉ! Hi vọng không có chuyện gì xảy ra và tao cũng không mất việc. Haha. Nắng cúi đầu, vẻ biết lỗi: - Sorry mày. Tao không cố ý. - Ừ. Thôi khuya rồi, vào nhà đi. Tao về quán thay đồ rồi về luôn. Quá giờ làm mà chưa về nhà, mẹ tao lại lo. - Ừm. Vậy mày về đi. - Vào nhà đi rồi tao về. À Nắng này... – Mưa nói, hơi lúng túng - Mày còn nhớ lời tao nói với mày cách đây hai năm chứ? Lúc ấy mày cũng khóc vì hay tin Tùng Anh đi du học. Tao đã nói xung quanh mày không phải chỉ có anh ấy. Mày còn có gia đình, có mấy cô bạn lập thành hội bà tám, có hội fan Backstreet Boys thân nhau như anh em. Và tao, tao sẽ luôn ở cạnh mày, dù thế nào đi nữa, mày nhớ không? Nắng gật đầu, mắt rưng rưng. Mưa cười với nó: - Thôi vào nhà đi. Mưa đứng chờ Nắng vào tận cửa mới quay xe. “Đồ ngốc, tao không nghĩ là tình cảm của một đứa con gái 16 tuổi lại có thể giữ được lâu thế đâu. Xem ra tao hơi bị coi thường tình cảm đó rồi. Hóa ra, rung động đầu đời bao giờ cũng để lại trong trái tim những gì trong trẻo nhất, thuần khiết nhất, và khó quên nhất, phải không?”. Mưa nghĩ thầm, phóng xe trên con đường vắng. Ánh đèn cao áp chiếu xuống những hàng cây cổ thụ ngả bóng trong màn đêm. *** Tùng Anh tới tìm Dũng ở quán cafe sau giờ làm. Trông thấy Tùng Anh đứng đợi mình ở cổng, Dũng không khỏi ngạc nhiên: - Sao anh biết em làm ở đây? - Dũng tò mò - Tối qua anh đã hỏi chủ quán. Hết ca rồi đúng không? Cho anh chút thời gian nhé! Cả hai lại bước vào bên trong quán. Dũng định đứng lên đi lấy đồ uống nhưng Tùng Anh cười, giữ lại:
Trang tiếp

Trở về blog
Danh sách bình luận

Bình luận truyện

Liên kết Blog Nguyễn Du Chát chit Truyện ma Truyện cười Suy ngẫm Sốc tình Ghép chữ WEB Nguyễn Du
© 2010-2011 Hoamaoga
Nguyễn Văn Lực
01632594643

Nguyễn du-Thanh Oai-Hà Nội
Online: 1 Hôm nay: 16 Tổng số: 1238227